10.01.2009

MƯA MỒ CÔI


Trần Hồng Giang

Thân hình mảnh khảnh của em như càng trở nên bé nhỏ trong bộ quần áo sũng nước, ướt mèm. Trên tay em là một giỏ bánh mỳ lớn được bọc cẩn thận trong một mảnh ni-lông cũ kỹ.


Tám giờ tối, gió thổi giật từng cơn và rơi tầm tã. Tan lớp học thêm về, tôi đã gặp em ngay trước cửa nhà mình. Thân hình mảnh khảnh của em như càng trở nên bé nhỏ trong bộ quần áo sũng nước, ướt mèm. Trên tay em là một giỏ bánh mỳ lớn được bọc cẩn thận trong một mảnh ni-lông cũ kỹ. Đôi vai em run run theo những tiếng rao: “Ai mua bánh mỳ không?”.

- Có lạnh không em? - Tôi hỏi một câu có vẻ hơi thừa.

- Chị mua bánh cho em đi! - Thay cho câu trả lời là một lời chào.

Bất giác, có cái gì đó làm tim tôi như thắt lại. Tôi vội vàng cởi chiếc áo mưa đang mặc ra rồi choàng lên vai cho em. Nhìn theo bóng em đi xa dần, tôi không kìm được lòng mình vì xót xa cho thân phận nghiệt ngã của em.

Bỗng có tiếng nói của chị tôi sau cánh cửa:

- Đồ khùng! Cho nó mượn áo mưa rồi biết đến bao giờ nó mới trả lại!…

0 nhận xét: