Trần Hồng Giang
Sài Gòn chiều ấy mưa rất to. Tôi đang đứng trú mưa dưới mái hiên trước ngôi nhà sang trọng ở một góc phố thì bỗng nghe vọng ra từ trong nhà giọng của một bé gái:
- Mẹ ơi, con không thích trời mưa đâu! Trời mưa con không ra ngoài đi chơi được, buồn lắm!
Rồi có tiếng người mẹ nựng con:
- Ơ, con ngoan chịu khó ngồi chơi đi! Để rồi má sẽ lấy roi phạt ông trời nha!
Tôi bật cười vì thấy câu chuyện của hai mẹ con nhà nọ thật ngộ nghĩnh. Chợt có một bàn tay khẽ níu lấy áo tôi giật giật. Ngoái lại, tôi thấy một cậu bé chừng 8-9 tuổi, xách một bộ đồ nghề đánh giày cũng đang đứng nép sau lưng tôi trú mưa từ lúc nào. Đôi mắt cậu trong veo, mở to nhìn tôi ngập ngừng rồi cất giọng hồn nhiên:
- Chú ơi! Cô ấy đánh đòn được ông trời thiệt hả chú?
Bất ngờ trước câu hỏi của cậu bé nhưng rồi tôi hiểu ra. Tôi muốn hỏi lại cậu bé rằng: “Cháu không còn mẹ phải không?”, nhưng cổ họng tôi ứ nghẹn…
10.01.2009
KHI CÓ MẸ BÊN ĐỜI
Người đăng: MIn...^1! vào lúc 18:15
Nhãn: nhac, truyen cuc ngan, truyen teen
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét