11.18.2009

Tan Biến Trình bày: M4U ft. Nguyễn Hải Phong




Khi sương tan mau chút ánh sáng nhạt màu. Con đường xa khuất nhau. Từng ngày đợi chờ thêm bao nhiu bỡ ngỡ.Chak có lẽ thôi mộng mơ.
Bao năm qua đi cố giữ lấy được gì? Thôi đành cay khóe mi. Hay là cơn mơ phương xa vui hơn nơi đây gió lớn. Sớm mai em thường nhớ ai?
Ngày nào em có chăng lạnh giá mưa rơi phương xa
Ngày nào anh trái tim vụn vỡ trong từng giấc mơ. Iu thương đã lỡ
Từng ngày nhìn mưa vội vàng nụ cười ai ngập tràn nghe bao nhiu suy tư như đang khóc òa. Giờ bên em tuyết trắng hay ngày đang có nắng. Liệu rằng em có nhớ mưa này chăng?
Từng ngày chờ mong điều gì?Nụ cười ai diệu kỳ. Em ngày nào thật hiền dần dần tan biến theo mưa. Bao nhiu muộn phiền vỡ tan như chìu vàng. Chợt cơn mưa dịu dàng đến bên hiên nhẹ nhàng.

»»  read more
»»  read more

11.14.2009

sometime when we touch - olivia

You ask me if I love you

And I choke on my reply
I'd rather hurt you honestly
Than mislead you with a lie
And who am I to judge you
On what you say or do?
I'm only just beginning to see the real you

And sometimes when we touch
The honesty's too much
And I have to close my eyes and hide
I wanna hold you til I die
Til we both break down and cry
I wanna hold you till the fear in me subsides

Romance and all its strategy
Leaves me battling with my pride
But through the insecurity 
Some tenderness survives
I'm just another writer
Still trapped within my truth
A hesitant prize fighter
Still trapped within my youth

And sometimes when we touch
The honesty's too much
And I have to close my eyes and hide
I wanna hold you til I die
Til we both break down and cry
I wanna hold you till the fear in me subsides

At times I'd like to break you 
And drive you to your knees
At times I'd like to break through
And hold you endlessly

At times I understand you 
And I know how hard you've tried
I've watched while love commands you
And I've watched love pass you by

At times I think we're drifters
Still searching for a friend
A brother or a sister
But then the passion flares again

And sometimes when we touch
The honesty's too much
And I have to close my eyes and hide
I wanna hold you til I die
Til we both break down and cry
I wanna hold you till the fear in me subsides


»»  read more
»»  read more

11.07.2009

Chờ Anh Trong Cơn Mưa

C#m-----------------------------G#m
Mưa trong đêm tìm theo bóng ai xa vời.
----------C#m------------------------G#m
Một ánh sao lung linh dần xa mãi trong đêm buồn.
-----F#m----------------------B--------------------F#m---------------------------B
Sao ơi sao về đâu để tiếng mưa hòa nước mắt em trong buồn thương nhớ mong.

(Tương tự)
Anh, ngôi sao tình trong sáng bao mơ mộng
Nhìn mắt kia thơ ngây bừng lên tiếng yêu ban đầu
Biết ko anh em chờ mong một tiếng yêu dịu dàng
Nhớ ai chờ ai bên khúc mưa xuân tình nhịp chung tiếng đàn

ĐK:
---------------E-----------------------------------B
Một lời yêu thương em mong thầm trao đến anh sao xa vời
------------F#m----------------------------C#m
Người yêu hỡi con tim hoài mong tiếng yêu dịu dàng
------------A-----------------------F#m
Mà người mãi xa xôi , để mình em trong đơn côi
--------------G#---------C------------G#
Thương nhớ anh em đi tìm 1 tiếng yêu .
E-----------------------------B
Em yêu anh tình yêu sáng trong nơi tâm hồn
--------F#m-----------------------C#m
Nhìn ai kia bên anh cùng câu ái ân trao người
-----------A----------------------F#m
Một mình em nơi đây nhịp con tim cô đơn
---------------G#-------------C-----------------G#
Thương nhớ anh em khóc thầm trong tiếng mưa.
-----------------------C#m
Chờ anh trong cơn mưa.

--A---------------B
“Đêm dần trôi, mưa dần tan.
-----G#m--------C#m
Còn em mãi là em.
A-------------------B
Bao buồn thương mong chờ anh.
---G#
Người xa mãi…”

»»  read more
»»  read more

BAI CA CHO EM - DINH MANH NINH

Anh [D]hát cho em mùa [A]hè yêu thương
Và anh [Bm]hát cho em khe [F#m]khẽ diu dàng
Đừng hờ [G]hững cho mây và [Em]nắng nơi sân trường
[G]Ngẩn ngơ mơ vu [A]vơ áo bay

Anh [D]đã ngu ngơ đợi [A]chờ cơn mưa
Để anh [Bm]hát cho em những [F#m]nốt dại khờ
Một [G]nốt vu vơ,một [Em]nốt ngây thơ
Như mùa [G]hè bên em ước [A]mơ
Đâu [G]rồi câu thơ ai [A]đánh rơi
Đâu [F#m]rồi hành lang tím [Bm]kỉ niệm
Giờ [G]đã xa xôi,mùa [Em]ấy anh thôi
Trên phố [A]xa đợi ai

ĐK:
Về mùa yêu thương [D]ấy, anh ngồi anh [A]hát,
Anh mong được [Bm]gần bên em nơi [F#m]sân trường
Để anh [G]thấy xinh quá, em [Em]cười dịu dàng tóc [A]mây
Để ngày xưa yêu [D]dấu ko vội như [A]gió trôi qua
Ngày [Bm]mình bên nhau anh [F#m]đi tìm,
Sẽ mãi [G]mãi trong trái tim [Em]dù cuộc đời gió [A]mưa

Và anh [F#m]mang trong tim suốt [Bm]cuộc đời,
Lời anh [G]hát cho em mùa [Em]hè xa
Yêu [G]mãi yêu em tuổi [D]học trò,
Giữ [Em]mãi trong anh khúc [A]nhạc này... yêu [D]thương.

Anh sẽ ko wên ngày mình bên nhau
Và anh sẽ ko wên năm tháng học trò
Để mãi trong tim,để mãi nơi đây
Ngân khúc ca ngày bé dại
Đâu rồi mùa nào anh nhớ thương
Kỉ niệm anh mang hát lên
Gửi ngày bên nhau,mùa nào yêu thương nhớ mong

»»  read more
»»  read more

10.28.2009

chiec o ngan doi - Lan Trinh

Lyrics: Chiếc Ô Ngăn Đôi - Lan Trinh

Một hôm ta đi với nhau, mưa rất nhiều và rất lâu.
Trên mái đầu là một chiếc ô ngăn đôi nỗi sầu.
Giờ đây mưa lách tách rơi nơi mãi nhà như vỡ đôi.
Nỗi buồn giờ đây ta đã quen.

Từ ngày làm quen, kỉ niệm một thời trời mưa sấm vang dền.
Và anh ..... ôm em êm đềm.
Từng lời nguyền ước, ước rằng trời hãy đổ mưa mãi ko ngừng.
Để đôi lứa bên nhau, vậy thôi.

Người yêu hỡi chớ dời xa những giấc mơ chưa nở hoa.
Trái tim em một màu đỏ thắm tươi yêu trọn đời.
Dù dông tố có mù khơi xóa tan đi nụ cười.
Ước mơ có mặt trời sưởi ấm yên vui lòng người.
Và em sẽ hát bài ca chứa bao nhiêu kỉ niệm chúng ta.
Dấu nước mắt nhạt nhòa như cơn mưa.Ôi!Mưa đêm nay thiết tha.

»»  read more
»»  read more

Va khi anh - xuan mai

»»  read more
»»  read more

10.26.2009

english convesation! (tryal vision)


xem thu coi co dc ko con chinh lai, a chi lam theo y minh ko bit co suitable for you ko??chut chut moa 

The Situation (tình huống)
3 character: The leader of story (người dẫn truyện)
                      The pupil(Thuong)
                      The Vietnamese resident (Vietnamese in a foreign country)(Linh)(Việt kiều)  

The leader of story:
I am a pupil in a secondary school, in my free time in Sunday i took part in a English communication club in Young activity center to pratice English skill.
It is not only the chance to be pratice listen, talk fluently I also have many new friend, not expel the foreign people. 
Specialy one of new friend is a Vietnamese in a foreign country, her parent lelf Viet Nam many year ago and she was born in USA. Now she is a freshman in North-califonia university, This is the first time she came back Viet Nam in her volunteer programme and she is a volunteer teacher.

Thuong(T): hello, Linh 
Linh(L): hi Thuong ,how are you today, ? is this a free Sunday?
P: hi, I don’t think so, Sunday always a most busy day, I so busy with the extra class about math, literature, chemical, physis and that is the reason why I am here to relax. how about you? 
L: uh, not good, weather isnot suitable for me, so hot, I always drink water, but I mnot feeling better.
P: sure, I don’t like the weather in hue too, sometime so hot, sometime rain a lot, people told that the weather in hue like the chacrater of Hue girl, always change, rainy and sunny^ Where was you visit in Hue?
L: uh, citadel, Minh Mang tomb, tu duc tomb, khai dinh tomb,Dong ba maker, that ‘s all
P: aha. Next week my parent have a plant take me to my gramparent house in the countryside to relax,I m very interesting with this information.
L: sure,that ‘s great. I never have been there. I wish I ‘ll be there 
P: no problem, if you want you can go with me, my parent will be please when they meet you.
L: realy, I can go with you. That is great, i can’t believe
P: of course, I ‘m promise you, I will call you next weekend.ok?
L:sure,ok!

The leader of story:
As the promise, next weekend, in the trip to country, linh goes with thuong to countryside! Everything is too new with peason the first time come back Viet Nam

L: this is the first time I am here.in USA I watched a lot about viet nam but I can imagine VietNam is beautiful like that. It is very large, cool air with green field.
T: that ‘s right, that ‘s reason why I ‘m like come here very much, when I study hard, feel stress, the air in countryside very fresh, and well for healthy.
L: I m agree with you, waittt.what is this? What ‘s kind of animal? 
T: aha, that is Buffalo, The farmer use it for his work. It is very useful
L: How ‘s imagine! I can take some picture
T: of course ,
L: that ‘s so beautiful view 
T: uuuh.Do you want to go fishing by boat.?
L: realy, I like it very much, but I cant swim
T: haha, no problem, 
L: sure?
T: This afternoon we are going to green field to play,ok?we can take a lot of picture there , and if we have time , we can go to the beach to swim ? how do you think about?
L: great. I like all of it, let s me feeling all of thing in the countryside, now I love this country so much I wish I came back Viet Nam to live. Anyway, this is my father-land.I m a VietNamese.

The leader of story:

We go to everywhere in this countryside, and feel very happy, we wish have more time to play. Everything in countryside is very great. We wish be here forever./.^^



»»  read more
»»  read more

10.19.2009

11h57 phút đêm

Nếu Tôi kể ra Tôi và Em yêu nhau như nào chắc sẽ chẳng ai tin vì nó... hoang đường quá... Nhưng Tôi xin thề những dòng tâm sự dưới đây là sự thật 100% - không một lời dối trá... 

Tôi quen Em rất tình cờ: quen qua mạng ttvnol.com. Một lần Tôi vào muare.vn để tìm mua 1 món hàng và up bài cho một thằng bạn, tự nhiên đọc thấy bài của một cô bé với nick girl_xxxx post bài: "up hộ anh H vì đẹp trai". Tôi thấy buồn cười quá vì cái thằng H đó nhìn như khỉ... Vậy là Tôi search ra được nick của Em và buzz chat chỉ với mục đích trêu mà thôi... Nhưng càng chat thì lại càng thấy cái con nhóc này sao mà "khoe hàng", kiêu ngạo quá, gì mà Tôi bảo số phone của anh là 09xxxx6666 thì nhóc đó bảo: "số gì mà khó nhớ". Tôi bảo "anh dùng 6310i" và hỏi "em dùng phone gì?". Nhóc đó bảo: "em dùng vertu""-nhưng em cho bạn em mượn rồi" (nói thế này nên Tôi nghĩ ngay là nói khoác). Rồi nhóc đó hỏi: "sao anh dùng 6310i? nó như thế nào?", Tôi trả lời "63 là điện thoại đi theo xe mercedes ý", nhóc đó làm ngay câu: "thế ạ? thế để em chạy ra hỏi bác tài xế coi có không để em lấy em xài". Hix, đến đây thì Tôi thua rồi, sao lại có con bé "khoác lác" 1 cách dễ sợ thế chứ... Rồi Tôi lại tiếp tục chat và nghĩ là quyết tâm sẽ cho con nhỏ này 1 trận, cho biết thế nào là kiêu ngạo, khoác lác... Vậy mà nhỏ đó vẫn không thôi khoác lác: "anh cứ vô khu biệt thự Q.10, thấy căn nào to nhất là nhà em" ...Tôi chỉ biết câm nín... 

Rồi cơ hội "trả đũa" cũng đến khi nhỏ đó gạ thi "solo sms", có nghĩa là thi nhắn tin đêm coi ai ngủ trước... Ok cái rụp, cơ hội trời cho đến sao Tôi lại bỏ qua, "phải cho con nhỏ đó biết mình là ai" - lúc đó Tôi nghĩ vậy đó... 

Đêm đó, Tôi và nhỏ đó tâm sự và nhắn tin, nhắn được khoảng chục cái tin nhắn thì nhỏ ... lăn quay ra ngáy khò khò... vậy là Tôi thắng... 1-0. Năm đêm liền như vậy, Tôi đều thắng và nhỏ đó bảo là sẽ ra HN... 

Vậy là nhỏ ra HN, 5 đêm, chỉ 5 đêm nhỏ bảo: "em yêu anh rồi". Tôi nhắn tin lại và bảo: "yêu kô phải là như thế, yêu là phải có thời gian tìm hiểu..."... 

Rồi nhỏ vẫn cứ ra HN, Tôi ra đón... Có tin nổi không? 2 đứa chỉ mới quen qua mạng và nhắn tin với nhau, thậm chí còn chưa biết mặt nhau, vậy mà đã ... ... Lúc đó, Tôi bất chợt nghĩ "sao mà ngu thế? nhỡ con nhỏ đó cho mày leo cây thì sao?"...Đợi đến 9h15, hồi hộp quá... phew, cuối cùng thì nhỏ cũng xuất hiện, vậy là nhỏ không gạt mình... 

1 tuần sau đó nhỏ ở với chị cùng xóm trọ Tôi. Ngày đầu Tôi đưa nhỏ đi chơi, ra bờ hồ ngồi nói chuyện, thật buồn cười, Tôi vốn nhát gái, chẳng dám cầm tay , toàn bị ... cầm . Rồi Tôi cũng mạnh dạn cầm lại, thế là nhỏ bảo "cái anh này, mãi mới cầm tay người ta, làm người ta mắc cỡ muốn chết", nghe câu đó Tôi bụm miệng suýt phì cười... Rồi 2 đứa vào công viên gần đường Trần Phú ngồi 8... Nói bâng quơ, linh tinh một lúc nhỏ chợt hỏi: "anh đừng yêu em nhé! Yêu em khổ lắm đấy...". Tôi bần thần, ngỡ ngàng, kô biết tại sao nhỏ lại nói như vậy...Rồi nhỏ tiếp "em muốn nói cho anh biết điều này, nhưng anh không được thương hại em thì em mới nói". Một chút tò mò và có cái gì đó thúc giục Tôi gật đầu "ừ". Nhỏ nói khẽ..."Em bị bệnh tim bẩm sinh, bác sỹ bảo chỉ còn 2 năm nữa"... Tôi... Tôi không biết nói gì, một động lực vô hình khiến Tôi ôm chặt nhỏ, càng lúc càng chặt hơn, nhưng Tôi không thương hại nhỏ... Nhỏ tiếp "bác sỹ bảo em chỉ còn 2 năm nữa và em phải sang Mỹ phẫu thuật ngay, nhưng tỉ lệ chỉ là 50% và em không đi vì chi phí phẫu thuật và sinh hoạt lớn lắm, mặc dù gia đình em lo được. Bố em làm đại sứ quán... Không ai khuyên được em, bố không khuyên đc, bà không khuyên đc, gia đình cũng kô ai khuyên được. Ý em đã quyết..." ... Tôi không biết nói gì... một cảm xúc nghẹn ngào không thành lời...Không hiểu sao lúc đó Tôi lại nghĩ Tôi sẽ thay đổi được quyết định của nhỏ, ừ, chính Tôi sẽ khuyên được nhỏ... Thật ngông cuồng khi chỉ mới quen vài ngày mà đã đòi khuyên được nhỏ trong khi ruột rà của nhỏ không ai khuyên nhỏ đi Mỹ làm phẫu thuật được cả... 

Những ngày sau đó, Tôi luôn luôn tận dụng mọi khoảng thời gian thích hợp nhất để khuyên nhỏ, nói cho nhỏ biết về cuộc sống và những khó khăn mà mình phải vượt qua, rằng mình sống không chỉ cho riêng mình... Nhưng.... vô ích, mọi lời khuyên đều trở lên vô ích khi nhỏ luôn luôn nói: "anh đừng đề cập đến chuyện đó được không...". Tôi im lặng, nhưng tôi không bỏ cuộc, tôi vẫn tin tôi có thể khuyên nhỏ. Và những ngày sau đó với tôi thật nhiều cảm xúc, lúc vui vẻ, hạnh phúc, lúc lại tột cùng bi quẫn... Tôi tiếc thương cho một số phận như nhỏ... 

Những ngày đó tôi đã hiểu thêm về nhỏ, 1 cô bé vô tư, trong sáng và thánh thiện như một thiên thần. Xin thề là bao nhiêu năm lặn lội tự nuôi thân, Tôi chưa bao giờ gặp một người như vậy - ngây thơ và trong sáng, không hề có một chút vẩn đục trong tâm hồn. Tôi yêu thật, thật sự Tôi đã yêu và muốn bảo vệ, che chở, nói cho nhỏ biết những cái gì là tốt, cái gì là xấu, người nào tốt, người nào xấu... 

Rồi một tối, trời mưa tầm tã, Tôi chở nhỏ đi, 2 đứa nói rất nhiều, tâm sự rất nhiều, nước mắt chan hòa cùng nước mưa, nhỏ đang lưỡng lự... có chuyển biến tốt, Tôi cảm thấy như đã làm được 1 cái gì đó, điều đó mang lại hạnh phúc cho Tôi, và cho nhỏ... Nhưng rốt cuộc nhỏ vẫn không chịu đi... thật buồn là nhỏ vẫn không chịu đi. Tôi đã làm tất cả những gì Tôi có thể, thôi đành cam chịu...

Ngày tiễn nhỏ ra sân bay về HCM, một cảm xúc buồn man mác len lỏi khắp tâm trí tôi, nhỏ cười toe và bảo là vui và hạnh phúc lắm, nhỏ còn đòi mang cả quả bóng rổ của tôi về HCM nữa chứ, thật là ngốc quá mà, hải quan đâu có cho cầm cái đó lên máy bay, vậy mà nhỏ vẫn nằng nặc đòi, thế là tôi đành "ậm ừ" chứ biết sao... Khi tôi đang ngồi trên taxi về nhà, tôi nhận được tin nhắn của nhỏ bảo rằng hải quan kô cho mang bóng lên máy bay và bảo tôi quay lại lấy đi, tôi bảo là thôi, bỏ đi. Nhỏ bảo: "không được, vì nó là bóng anh tặng em nên kô làm mất được". Tôi bảo: "anh đi xa lắm rồi, bỏ đi". Nhỏ suýt phát khóc... Rồi nhỏ lên máy bay. Lát sau tôi nhận được tin nhắn của nhỏ và nội dung của tin nhắn này tôi sẽ kô bao giờ quên: "Anh à, em sẽ đi phẫu thuật. Anh đã làm thay đổi cuộc đời em...". TÔi hạnh phúc lắm, thật sự tôi rất hạnh phúc khi đọc được tin nhắn đó... 

Những ngày tiếp theo là chuỗi ngày dài, 2 tháng mà dường như là 2 năm vậy, chỉ 2 tháng thôi mà xảy ra biết bao nhiêu chuyện, không biết bao lần cãi nhau, không biết bao lần giận hờn vu vơ, giận dỗi vì... chẳng cái gì cả. Tôi nhiều lúc cảm thấy mệt mỏi và chán nãn. Nhưng tôi không thể bỏ cuộc được, tôi bỏ cuộc nghĩa là nhỏ bỏ cuộc. Tôi luôn cảm thấy một trách nhiệm đè nặng lên vai... Tôi nín nhịn, tôi làm hòa bằng tất cả khả năng có thể. Ởn trời là mọi chuyện êm xuôi đến... tận bây giờ. Có lần nhỏ suy sụp kinh khủng, nhỏ đòi đi Đà Lạt, "đi đến một nơi không ai biết mình là ai, sẽ tự làm để nuôi bản thân, kô phụ thuộc vào ai". Tôi bỡ ngỡ, kô hiểu vì sao tự dưng nhỏ lại như vậy, chat chit một hồi mới vỡ lẽ ra một tin như sét đánh ngang tai: nhỏ nghe lén được bác sỹ nói với bà nhỏ là nhỏ chỉ còn chưa đầy một năm chứ không phải 2 năm nữa. Nhỏ cảm thấy như nhỏ là gánh nặng của mọi người và nhỏ muốn đi thật xa, để không còn ai phải lo lắng cho nhỏ nữa. Tôi bối rối kô biết phải làm sao, rồi tôi trấn tĩnh lại và từ từ khuyên nhủ nhỏ, 2 ngày trời không ăn không ngủ, khuyên thế nào cũng kô xong, nói thế nào cũng không nghe, nhất quyết đòi đi Đà Lạt. Tôi cảm thấy mệt mỏi nhưng vẫn gắng gượng...Sang ngày thứ 3 thì nhỏ đã nghĩ thông, cám ơn trời, tôi thở phào nhẹ nhõm... 

Tôi không bỏ cuộc, không tin là không còn hi vọng, tôi lên mạng, vào google và search, tôi tìm mọi hi vọng mà tôi có thể "bấu víu" vào được, dù chỉ là 1%... Cuối cùng tôi cũng tìm được: Năng lượng sinh học. Tôi quyết định sẽ khuyên nhỏ theo cái này, vì giờ chỉ còn nó mà thôi. Tôi gửi cho nhỏ tài liệu, nhỏ đọc và nói "hồi nhỏ gia đình có cho nhưng em không theo được, người ta bảo tập cái này phải kô nghĩ gì, nhưng em thì không thể không nghĩ, lúc nào em cũng nghĩ cả...". Tôi không biết nói gì hơn nữa. 

Rồi bà nhỏ bảo mới tìm ra một cách chữa bệnh hay lắm: bằng y thuật cổ truyền ở Vũng Tàu và bảo sẽ đưa nhỏ đi. Nhưng rồi cuối cùng đưa xuống đó rồi lại đưa về vì bà nhỏ bảo: "nhìn chẳng tin tưởng được, cung cách làm việc và vệ sinh không đảm bảo". Vậy là nhỏ lại về, nhỏ hụt hẫng lắm, nhỏ đã hi vọng vào cách chữa bệnh này bao nhiêu, vậy mà... Nhỏ bảo "vì anh, vì chúng mình, em sẽ làm tất cả để được sống". Tôi suýt bật khóc... 

Tôi đưa tài liệu về năng lượng sinh học cho bà của nhỏ đọc và bảo bà nhỏ khuyên nhỏ. Bên cạnh đó tôi vẫn động viên và khuyên nhỏ, cuối cùng thì nhỏ cũng đồng ý đi... Vậy mà một tai nạn đen đủi khiến nhỏ không đi chữa được: Nhỏ bị ngã cầu thang gẫy mũi. Những ngày đó là một bầu trời đen u ám bao phủ lấy cuộc sống của những người thân của nhỏ, trong đó có tôi. Nhỏ suốt ngày phải tiếp máu vì máu không cầm được. Trung bình một ngày hết 10 triệu... Khi nhỏ đỡ rồi, nhỏ đòi online chat với tôi, suốt ngày chỉ bắt tôi online chat với nhỏ, không cho tôi làm việc gì cả, rồi tôi và nhỏ cãi nhau vì tôi không chịu được việc nhỏ suốt ngày bắt tôi online chat cùng, không cho tôi làm việc gì cả. Nhỏ khóc và lại "fun máu" - nhỏ lại bị chảy máu cam vì xúc động. TÔi thật tồi tệ, tôi là một thằng tồi tệ, nhỏ đã bị như vậy, nhỏ ở bệnh viện một mình nhỏ buồn, nhỏ muốn tâm sự cùng tôi, vậy mà tôi lại vô tâm vậy. Tôi thật tồi tệ... 

Rồi một lần tình cờ, nhỏ "nghe lén" được bác sỹ nói với bà nhỏ "nếu con bé cứ tình trạng như thế này e rằng không được quá nổi 3 tháng". Nhỏ suy sụp, thật sự suy sụp, tưởng như không thế nào đứng dậy nổi. TÔi cũng không biết khuyên nhỏ nhưa nào nữa. Ông trời thật quá khắc nghiệt, thật bất công, nhỏ đã chịu bao khổ cực, bao buồn tủi, chưa khi nào được hạnh phúc, vậy mà sao lúc nào ông ý cũng bắt, cũng dồn ép nhỏ vào con đường... chết vậy? Vậy mà nhỏ cũng gượng dậy được, tôi càng yêu nhỏ hơn, một cô bé mạnh mẽ... 

Sau gần một tháng, nhỏ dần dần hồi phục, nhưng nhỏ buồn lắm. Nhỏ bị như vậy mà bà nhỏ mất tích không một lời, kô một tin nhắn hỏi thăm, gia đình cũng vậy. Nhỏ chịu đựng từ nhỏ và luôn luôn như vậy, chịu đựng và chịu đựng. Tôi thật sự bất bình khi thấy gia đình nhỏ không màng quan tâm đến nhỏ như vậy, cứ như kiểu bỏ rơi... Và nhỏ lại ra HN, nhỏ bảo: "giờ em chỉ có anh là gia đình thôi". 5 ngày, nhỏ ở HN 5 ngày đúng với số thuốc đủ 5 ngày cho nhỏ. Rồi nhỏ lại vào HCM. 

Có lần nhỏ bảo: "anh à, em viết di chúc rồi. Em biết bệnh của em, em là người hiểu rõ nhất"... Tôi choáng váng, kô tin vào mắt mình... 

Và hôm kia, một ngày định mệnh, một ngày Sài Gòn mua to như trút, nhỏ không đi đâu được, nhỏ gọi đám bạn đến và ... trổ tài nấu ăn. Tôi không tin vào tai mình khi nghe Ngọc - bạn thân của nhỏ khen tấm tắc: "Vân nó nấu ăn ngon lắm mày ạ, tao thật sự không tin nổi". Đám bạn nhỏ ăn uống nhậu nhẹt linh đình và... ép nhỏ uống... Thật điên rồ, điên rồ, tôi nhắn tin ngay cho Ngọc bảo nó ngăn không được cho nhỏ uống, nhanh không hối hận bây giờ. KHÔNG KỊP - không kịp mất rồi, nhỏ uống 2 lon bia rồi. Trời ơi là trời, nhỏ ngất! Đám bạn đưa nhỏ vào bệnh viện, nhỏ mê man hơn ngày trời và giờ đây, tim nhỏ đã ngừng đập hơn 30 phút rồi (23h54p ngày 10/05/2007). Nhỏ đã mãi mãi rời xa tôi, rời xa Ngọc, người thân và bạn bè nhỏ... 

Còn rất rất nhiều những hồi niệm, nó đang ùa về trong ký ức tôi, nhưng lúc này tôi không thể nào nhớ hết. Tôi viết bài này để lưu giữ lại, để muốn cho cả thế giới biết rằng: Nhỏ sẽ mãi mãi sống trong trái tim tôi 

Thứ năm buồn ngày 10/05/2007 
11h57 phút đêm
»»  read more
»»  read more

10.18.2009

knowledge - tên viết tắt của các tổ chức hiệp hội cơ quan thế giới đây!!!

 *CIA (Central Intelligence Agency) : cục tình báo trung ương Mĩ

* FBI (Federal Bureau of Investigation) : cục điều tra liên bang Mĩ

* FIFA (Fédération Internationale de Football Association) : liên đoàn bóng đá quốc tế

* UEFA (Union of European Football Association) : liên đoàn bóng đá Châu Âu

* AFC (Asian Football Confederation) : liên đoàn bóng đá Châu Á

* CAF (Confédération Africaine de Football) : liên đoàn bóng đá Châu Phi

* OFC (Oceania Football Confederation) : liên đoàn bóng đá Châu Đại Dương

* CONCACAF (The Confederation of North, Central America and Caribbean Association Football) : liên đoàn bóng đá Bắc Trung Mĩ

* CONMEBOL (Confederación Sudamericana de Fútbol) : liên đoàn bóng đá Nam Mĩ

* IMF (International Monetary Fund) : quỹ tiền tệ quốc tế

* UNESCO (United Nations Educational, Scientific and Cultural Organization) : tổ chức giáo dục, khoa học và văn hóa

* FAO (Food and Agriculture Organization) : tổ chức lương thực và nông nghiệp

* WHO (World Health Organization) : tổ chức y tế thế giới

* UNICEF (The United Nations Children's Fund) : quỹ nhi đồng Liên Hợp Quốc

* UN (United Nations) : liên hợp quốc

* ILO (International Labour Organization) : tổ chức lao động quốc tế

* UNIDO (United Nations Industrial Development Organization) : tổ chức phát triển công nghiệp của Liên Hợp Quốc

* WMO (World Meteorological Organization) : tổ chức khí tượng thế giới

* WTO (World Trade Organization) : tổ chức thương mại thế giới (hoặc tổ chức mậu dịch thế giới)

* ICC (International Chamber of Commerce) : phòng thương mại quốc tế

* APEC (Asia-Pacific Economic Cooperation) : diễn đàn hợp tác kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương

* OPEC (Organization of the Petroleum Exporting Countries) : tổ chức các nước xuất khẩu dầu lửa

* UNCITRAL (United Nations Commission on International Trade Law) : ủy ban liên hợp quốc về luật thương mại quốc tế

* UNCTAD (United Nations Conference on Trade and Development) : hội nghị của liên hợp quốc về thương mại và phát triển

* ASEM (Asia-Europe Meeting) : hội nghị các nguyên thủ quốc gia về hợp tác Á - Âu

* ASEAN (Association of Southeast Asian Nations) : hiệp hội các nước Đông Nam Á

* WB (World Bank) : ngân hàng thế giới

* TI (Transparency International) : tổ chức minh bạch thế giới

* OECD (Organization for Economic Cooperation and Development) : tổ chức hợp tác và phát triển kinh tế

* FATF (Financial Action Task Force) : nhóm hành động tài chính chống nạn rửa tiền

* NOWC (New Open World Corporation) : tổ chức bầu chọn kỳ quan thế giới mới

* WIPO (World Intellectual Property Organization) : tổ chức sở hữu trí tuệ thế giới

* IAEA (International Atomic Energy Agency) : cơ quan năng lượng nguyên tử quốc tế

* IDLO (International Development Law Organization) : tổ chức phát triển luật quốc tế

* IAL (International Association of Lawyers) : hiệp hội luật sư quốc tế

* USCIRF (United States Commission on International Religious Freedom) : ủy ban Hoa Kỳ về tự do tôn giáo quốc tế

* HRW (Human Rights Watch) : tổ chức nhân quyền thế giới
»»  read more
»»  read more

10.17.2009

hungbiki - chum anh tu xuong - ko dep nhu cute

love you,   &^$#*^*100%*trust me!!!

chon lai rui do, de lai may kai nhin cho vui ^^anh thay cug dc cha po, dau den noi nao

sao em lai che no he.!

















»»  read more
»»  read more

Biet yeu !! buoc nhay xitin







Lyrics: Biết yêu - Thùy Chi

Tuổi trẻ là những ước mơ
Tuổi trẻ là những đam mê
Ấp ôm bao giấc mơ yêu tuyệt vời
Hòa cùng lời hát hôm nay
Nhịp chân bước trên con đường
Ánh dương bừng sáng phía chân trời xa.
Tuổi trẻ là những khát khao
Tuổi trẻ là phút mê say
Biết yêu nhưng mãi nói không nên lời
Hờn giận rồi sẽ qua đi
Cùng nhau bước trên con đường
Nắm tay mình sẽ mãi không rời nhau
Lời rap:
Và cứ thế mỗi ngày
Vào mỗi buổi chiều nơi đây
Như lại có một đám thanh niên
Với quần tụt áo pull
Họ tập họ lắc những động tác thật phi thường quay cuồng
Cho đến khi bóng tối dần buông, những ngọn đèn đang lấp lánh trên đường
Họ lại lặng lẽ lộn nhẹ bước đi như những con người bình thường.
Rồi bóng tối cũng sẽ lùi xa
Bầu trời cao trong xanh chim hót vàn lời ca
Những gương mặt ánh mắt rạng ngời quên đi những giọt mồ hôi vất vả tuôn rơi lã chã trong từng ngày đông buốt giá, ngày nắng hạ oi bức, sẽ cùng ta giọt máu nóng tuổi trẻ sung sục không nguôi trong bạn trong tôi trong mỗi chúng ta. Sẽ hóa phép cho những ước mơ trở thành hiện thực trong tương lai không xa.
»»  read more
»»  read more

10.11.2009

Khi ta đến bên nhau nỗi buồn và sự đau khổ đã chiếm lấy tâm hồn em. Ánh mắt em luôn mang mát một nỗi buồn. Niềm đau và lòng tan vỡ, những giọt nước mắt âm thầm lăn trong lòng em trong những đêm thanh vắng, lòng em những cơn sống như vùi lấy em. Anh nhẹ nhàng đưa bàn tay khô cằn sau những năm tháng thăng trầm, phong ba, từng trãi để lau những giọt nước mắt đang âm thầm rơi kia của em.

Điều anh mang đến cho em



... Không phải là tiền bạc,



... không phải là vật chất,



... đơn giản chỉ là ngọn lữa tình yêu đang rực cháy để sưởi ấm lòng em sau những quá khứ dĩ vãng đau buồn.



Và hơn hết làm đem đến cho em sự bình yên, chia sẻ, ấm áp, hạnh phúc ....



Luôn song hành cùng em trong mọi khó khăn và vất vã của cuộc sống



Tạo cho em những khỏan khắc kỉ niệm thật vui và hành phúc khi em bên anh.



Dù đã cố gắng thật nhiều, tuy nhiên khi bên anh em vẫn còn những lo lắng, suy nghĩ, khuôn mặt em luôn còn ẩn núp một nổi buồn xa xăm.



Điều này đã làm anh lo lắng,



...suy nghĩ,



... và lòng anh tràn đầy sự lo sợ, lo sợ mất em, trong những khoảnh khắc đó lòng anh như điên dại



Anh đã lại làm em buồn, giọt nước mắt lại lăn trên má em







Lòng anh như biển nổi sóng




Anh đã suy nghĩ rất nhiều về lời em nói



Tình yêu là chìa khóa để mở cánh cửa của sự hạnh phúc



... tình yêu không phải sợi dây xích để trói buộc lấy tâm hồn của nhau trong sự ích kỉ



... không phải là một ván bài để tính toán hơn thua




... tình yêu là ly rượu chát, khi nhấp vào môi nó sẽ có vị đắng để rồi cảm nhận cái vị ngọt ngào nơi cuối đầu lưỡi



... Tình yêu là sự bao dung và chia sẻ



Anh đã hiểu, anh biết mình đã sai rất nhiều, anh hy vọng...



Thời gian sẽ làm chúng ta thêm hiểu nhau, gắn liền với nhau nhiều hơn, thời gian sẽ xoa dịu những vết thương lòng em đang mang.



Để bước chân chúng ta không còn cô độc trên đường đời



Không còn cảnh chia lìa mất nhau nơi sân ga tình yêu, để con tàu tình yêu của chúng ta nó về đến ga cuối cùng.



Nơi đó, bước chân chúng ta luôn có nhau



Và những thước phim của cuộc đời chúng ta



...chỉ ghi lại những những ngày tháng hạnh phúc bên nhau và cùng nhau đi đến cuối cuộc đời





Và tình yêu, hạnh phúc của chúng ta như hoa hướng dương luôn rực rỡ trước mắt trời, rực rỡ hướng về tương lai.



Cảm ơn em, cảm ơn những ngày đã qua, những buồn vui trong cuộc sống, giận hờn, những ngọt ngào, những nước mắt, những buồn đau đã làm cho anh hiểu em nhiều hơn, yêu em nhiều hơn và nhận biết được giá trị thực sự của tình yêu và giá trị của sự hạnh phúc.

Anh sẽ ghi nhớ trong lòng mỗi sớm mai thức dậy, hạnh phúc thật giản dị chỉ là sự thấu hiểu, chia sẻ, cảm thông và luôn làm cho nhau thật nhiều nụ cười trong cuộc sống dù rằng cuộc đời còn nhiều vất vã cũng như khó khăn, phía trước chúng ta còn nhiều trở ngại và khó khăn phải vượt qua. Nhưng anh tin rằng khi chúng ta nắm chặt lấy tay nhau cả hai trái tim cùng hòa một nhịp chúng ta sẽ vượt qua được tất cả để luôn giử được cái giá trị hạnh phúc mà chúng ta đã xây dựng lên.
»»  read more
»»  read more

Có những ước mơ sẽ vẫn chỉ là ước mơ dù cho ta có nỗ lực đến đâu nhưng nhờ có nó, ta mạnh mẽ hơn, yêu cuộc sống hơn và biết cố gắng từng ngày.



- Có những lời hứa cũng vẫn chỉ là lời hứa dù ta có mãi chờ đợi, bởi người hứa đã không còn nhớ nhưng nhờ có nó ta biết hy vọng và mong chờ.
Có những ước hẹn cũng sẽ chỉ là ước hẹn nếu một mai một người đã bỏ đi, nhưng nhờ có nó đã có những giây phút thật sự tuyệt vời.
- Có những nỗi đau vẫn mãi là nỗi đau một khi ta không thể thoát khỏi chúng, nhưng nhờ có nó ta đã trưởng thành hơn.
- Có những sai lầm sẽ mãi mãi là sai lầm và ta đau khổ khi nhận ra mình sai lầm, nhưng nhờ có nó bỗng giật mình: điều sai lầm duy nhất của ta là phủ nhận những gì trái tim ta thật sự cảm nhận.

- Có những lần tình cờ gặp nhau đơn giản chỉ biết mặt nhau hay thậm chí chẳng để ý tới, nhưng nhờ có nó ta chợt nhận ra: vô tình gặp nhau ba lần đó là nhân duyên.

- Có những người bạn đơn giản chỉ là người quen, nhưng nhờ có họ ta nhận ra tên bạn thân của ta tuyệt vời lắm.

- Có một người sẽ luôn chỉ là một của thế giới nhưng mãi mãi là cả thế giới của một người và nhờ có người ấy ta đã có một tình yêu.

- Có những cuộc tìm kiếm đơn giản chỉ là tìm kiếm, nhưng nhờ có nó ta hiểu ra rằng tình yêu là giữa một biển người vẫn tìm thấy nhau.

- Và sẽ có những người làm nên tất cả vì họ có ước mơ,họ tin vào lời hứa, họ có những lời ước hẹn, họ đã trưởng thành từ nỗi đau, họ nhân ra sai lầm, họ có một người bạn thật sự và vì bên họ còn có một tình yêu.
»»  read more
»»  read more

Bước đến là để quen em ... hôn là để nói với em rằng tôi thật sự yêu em rất nhiều ... khóc là vì bản thân không giữ em lại được






***
Bước đến

Tôi biết rằng mình nên quen em. Vì thế tôi bước đến và nói rằng mình muốn quen em. Em cười, em nói rằng nếu tôi biết em đang chờ một người, tôi sẽ vẫn muốn quen với em chứ?




Tôi lưỡng lự, giả vờ hỏi em có muốn đi ăn với tôi ko để lãng qua chuyện khác, tôi muốn có thời gian để suy nghĩ về chuyện này. Vì tôi đã từng yêu một người trong lúc chờ đợi một người khác, tôi đã làm cho người con gái ấy đau khổ, tôi hiểu cảm giác ấy như thế nào!


Trong bữa ăn, em dựa vào vai tôi khóc. Em kể cho tôi nghe rất nhiều, về người ấy và lý do để em chờ đợi. Tôi ôm em vào lòng, và nói bây giờ tôi có thể trả lời câu hỏi của em khi nãy: “Tôi sẽ yêu em cho dù như thế nào đi nữa!”

***

Hôn

Rồi tôi và em bắt đầu hẹn hò, những buổi hẹn hò như đó lần đầu của tôi. Tôi quên rằng mình đã từng hẹn với biết bao nhiêu người để mà ngượng ngùng lúc gặp em buổi đầu tiên nơi công viên gần nhà. Buổi đi chơi thật tuyệt, tôi cảm nhận được sự khác lạ giữa em và những cô gái tôi từng quen. Em hoàn toàn không gì đặc biệt ngoài đôi mắt, tôi bị ấn tượng bởi đôi mắt ấy ngay từ lần đầu gặp mặt, cái lần mà tôi thực hiện sự sai lầm đầu tiên của mình. Lúc đưa em về đến nhà, tôi vuốt tóc và hôn em. Em nhắm mắt dần ra hiệu không phản đối, rồi lúc môi tôi và em chạm nhau em bỗng xô tôi ra, mắt mở to - lại đôi mắt ấy – em nhìn thẳng tôi:





- Anh có chắc rằng muốn hôn em khi em vẫn còn chờ một người và em vẫn còn yêu một người hay không?

- Có! Tôi gần như hét lên trong vô thức, tôi đã nói tôi không thể làm chủ trước đôi mắt của em. Bây giờ, chính bây giờ tôi biết rằng tôi đã yêu em, yêu em bằng chính trái tim vô cảm của mình.

Chúng tôi hôn nhau.

***

Khóc

Và rồi, ai cũng biết mọi câu chuyện tình yêu đều không bao giờ hoàn hảo. Một ngày nào đó lạ lẫm, em bấm chiếc chuông cửa nhà tôi trong lúc tôi còn đang ngái ngủ. Tôi xuống mở cửa, mắt em hôm nay có vẻ buồn. Em nói rất nhiều, toàn những điều tôi không thể hiểu. Tôi không biết vì tôi còn đang chơi đùa với cơn ngủ hay vì những chuyện đó thật sự là khó hiểu đối với tôi? Rồi em yên lặng nhìn tôi, tôi bối rối và cầu trời, cuối cùng tôi cũng hiểu được một câu:
- Em xin lỗi! Hôm nay anh ấy vừa nói yêu em và em cần câu trả lời nơi anh. Em có nên đi hay không?

Khoan đã, tôi vừa hiểu gì thế này? Hay là tôi hiểu sai ý em? Tôi nhìn vào đôi mắt em, và biết rằng mình đã hiểu đúng vấn đề cần giải quyết.

- Uhm, em cứ đi … Anh chỉ cần thấy em vui. Tôi nói, lần này không còn vô thức. Tôi nói như mình chuẩn bị câu nói này từ lâu lắm rồi. Nói là không có vô thức cũng còn gượng gạo.


Rồi em đứng lên, đi thật. Tôi chỉ nhớ rằng mình đã khóc và ngủ vùi đi lúc nào đấy. Khi tỉnh dậy, tôi dối lòng là đó chỉ là một giấc mơ trong tiềm thức

“Tôi đã sai từ bước đầu khi làm quen với em hay tôi chỉ sai ở bước cuối cùng khi không giữ em lại?” Vì tôi có cảm giác em sẽ không ra đi khi tôi ôm em vào lòng lúc ấy. Đúng không em?

Bản thân sai là điều khó cãi, nhưng tôi không hiểu tôi sai lầm ở điều nào? Bước đến, hôn hay là khóc? Bước đến là để quen em, dù em có như thế nào tôi cũng không tin tình yêu không thể thay đổi em. Hôn là để nói với em rằng tôi thật sự yêu em rất nhiều, nếu em không muốn quen tôi tại sao em lại hỏi tôi như thế? Khóc là vì bản thân không giữ em lại, nhưng nếu em không hạnh phúc khi bên tôi thì ở lại làm gì cơ chứ? Thế, tôi sai ở đâu? Bước đến, hôn và khóc … tôi sai ở đâu ?"
»»  read more
»»  read more

10.10.2009

Anime Couple - Thinking of you

»»  read more
»»  read more

thinking of you - ATC ( with lyrics)

»»  read more
»»  read more

10.08.2009

kute






»»  read more
»»  read more

»»  read more
»»  read more

Crazy Singing Bird - We Wish Your Merry Christmas

»»  read more
»»  read more

Crazy Playing Bird - Canon Rock of Funtwo

»»  read more
»»  read more

Crazy Singing Bird - She's Gone(revised)

»»  read more
»»  read more

Crazy Singing Bird - Last Christmas

»»  read more
»»  read more

Singing Bird - Still Loving You

»»  read more
»»  read more

10.05.2009

Chim Trắng Mồ Côi Trình bày: Đan Trường ft Cẩm Ly

Hò… ơi…. Ðàn cò trắng bay về nơi tả ngạn 
Nhắn dùm em nơi hữu ngạn chờ Chàng 
Có thương nhau sao hổng thấy tin về (dzià) 
Lỡ qua sông rồi… cũng nhắn dùm một câu… 

Tình Anh như con nước quê dài, 
con nước về cho cây trái trổ bông. 
Tình Em như lúa xanh trên đồng, 
cây lúa chờ ngày mùa đơm bông. 

Chiều quê hai đưa hay vui đùa, 
Em cánh cò Anh chim trắng mồ côi. 
Phù xa vun đấp chia đôi bờ, 
Anh bến bồi Em bến lỡ chờ mong. 

Thương nghe câu mái đẩy, 
nhớ điệu lý tình tang. 
Ngân nga khúc chờ nhau 
khi mùa lúa chín sẽ đón đưa nhau. 

Trăng sắp tàn trời xa nơi bến đậu, 
chim sáo bay xa mãi không về. 
Em vẫn chờ Anh bên đây bến lở, 
rồi nhớ thương Anh câu hát mong chờ. 

Thương chim quyên nức nỡ, 
thương con cá rô trên đồng. 
Nghe chim trắng mồ côi 
đâu còn ai đón ai nhớ mà mong. 

Ơ… lý chàng ơi (Ơ lý nàng ơi) 
Ơ… lý chàng ơi em thương mà em đợI 
Con nước buồn tênh câu hát lý mong chờ 
Mùa lúc thơm đã chín chín lâu rồi 
Mà bấy lâu Anh chưa ghé về thăm. 

Ơi… Chim sáo mồ côi ( Chim trắng mình ên) 
Chim sáo mồ côi thương Anh mà em đợi 
Ðêm trắng cò than nghe tái tái tê long 
Ngồi nhớ Anh Em ngó ngó lên trời 
Chim sáo không về cánh cò mô côi 
Anh nhớ em nhiều sao phụ tình em

»»  read more
»»  read more

10.03.2009

family !



»»  read more
»»  read more

Rồi Từ Đây - Ngọc Linh

Lyrics: Rồi Từ Đây - Ngọc Linh

Ngày hôm qua,

Chợt biết nhớ biết ngóng trông ai

Hỏi lòng tình yêu đang đến

Hay nhớ thương ngẩn ngơ thế thôi



Rồi hôm nay em không thấy anh

Bồi hồi mong đến mai trời sáng

Được trông thấy ai kia dù trong giây phút.



Rồi một đêm

Một khúc hát thắm thiết qua đây

Cùng một tình yêu trong đó

Chàng đã trao đến em sớm mai



Và tình em nương theo gió bay

Tìm lời thơ nối khúc nhạc đó

Hoà ca đến mai sau

Tình yêu mãi ngân vang.



Rồi từ đây

Bên em nhé anh của em

Em xin hứa yêu mình anh

Bao nhiêu dấu yêu gởi hết cho anh



Rồi một mai 

Đôi ta lỡ xa rời nhau

Con tim vẫn luôn bền lâu

Trao nhau muôn lời về sau

Tình luôn đậm sâu.

»»  read more
»»  read more

10.02.2009

Một buổi sáng -

Thằng bé mặc bộ quần áo rách phong phanh bước chân sáo trên đường mặc gió lạnh. Nó ghé vào một hàng phở nhỏ, nghèo nàn bên góc phố, đường hoàng nói lớn: - Dì bán cho con tô phở ba ngàn đem về. Bà hàng phở nhìn nó, nhưng rồi lại cụp đầu xuống. Tưởng bà không nghe, nó nói to hơn. Nào ngờ, bà mắng xối xả: - Tao không bán. Mới sáng mà mày đã tới ám tao hả thằng ăn mày! Mua ít vậy sao tao bán? Nó cúi gằm mặt, nắm chặt mấy tờ bạc lẻ nhàu nát trong tay rồi lầm lũi bước đi. Nó chỉ muốn mua cho mẹ một tô phở nóng, nên để dành mãi từ số tiền ít ỏi bán vé số hàng ngày. Mẹ nó đau.
»»  read more
»»  read more

Giỗ ông

Sớm mồ côi. Từ nhỏ anh em nó sống cùng nột trên rảo đất còm của người chú. Năm ngoái, sau trận bão lớn ông nó quy tiên. Chú nó lấy lại căn chòi, "khuyên" : 14, lớn rồi - nên tự lập. Anh em dắt díu nhau tha hương. Trưa. Phụ hồ về trú ngụ - 1 góc ở dưới gầm cầu). Mệt. Đói. Giở nồi cơm: nhão như cháo. Thằng anh mắng: đồ hư. Con em mếu máo: em nấu để... giỗ ông. Ngẩn người. Chợt nhớ: hôm nay tròn năm, ngày ông mất. Hồi ở quê, thường ngày ông thích cơm nhão. Thế mà... ! Ôm em vào lòng nó gọi trong nước mắt: ông ơi !!!
»»  read more
»»  read more

Chiếc bánh kem -



Ăn thêm cái nữa đi con! - Ngán quá, con không ăn đâu! - Ráng ăn thêm một cái, má thương. Ngoan đi cưng! - Con nói là không ăn mà. Vứt đi! Vứt nó đi! Thằng bé lắc đầu quầy quậy, gạt mạnh tay. Chiếc bánh kem văng qua cửa xe rơi xuống đường, sát mép cống. Chiếc xe hơi láng bóng rồ máy chạy đi.
Hai đứa trể đang bới móc đống rác gần đó, thấy chiếc bánh nằm chỏng chơ, xô đến nhặt. Mắt hai đứa sáng rực lên, dán chặt vào chiếc bánh thơm ngon. Thấy bánh lấm láp, đứa con gái nuốt nước miếng bảo thằng con trai: - Anh Hai thổi sạch rồi mình ăn.
Thằng anh phùng má thổi. Bụi đời đã dính, chẳng chịu đi cho. Đứa em sốt ruột cũng ghé miệng thổi tiếp. Chính cái miệng háu đói của nó làm bánh rơi tõm xuống cống hôi hám, chìm hẳn. -
Ai biểu anh Hai thổi chi cho mạnh - Con bé nói rồi thút thít. - Ừa. Tại anh! Nhưng kem còn dính tay nè. Cho em ba ngón, anh chỉ liếm hai ngón thôi!
»»  read more
»»  read more

Lời xin lỗi thứ 100




Đó là ngày đầu tiên của năm học lớp 10, chúng tôi chỉ có một bài kiểm tra nên về rất sớm, và tôi gọi điện thoại cho cậu ấy:

- Cậu đến đón mình được chứ?
- Được, đợi mình 5' (5 phút)
- Nhanh lên đấy nhé?
3 giờ chiều tôi đợi mãi, ...5'..10'...15'... cuối cùng cậu ấy cũng tới.
- Cậu làm gì mà lâu thế, sao không ăn, không ngủ rồi tắm luôn đi
- Mình xem một chương trình tivi
- Cái gì? tivi? tôi leo lên xe cậu ta và không nói gì, suốt đoạn đường về nhà.

Và đó là lần đầu tiên cậu ấy xin lỗi tôi, nhưng tôi có cảm giác lời xin lỗi ấy không xuất phát từ trái tim,

chỉ là lời nói cho qua thôi.
.... Tôi khóc òa lên khi cậu ấy xin lỗi lần thứ 59, rồi lần thứ 60, cậu ấy nắm tay tôi và xin lỗi,

tôi có cảm giác cậu ấy có chuyện gì đó nhưng không nói với tôi.

Và tiếp tục, "mình xin lỗi" cho đến khi tôi không thể nghe thêm lời nào... tôi đập máy và hét vào điện thoại, đó là lời xin lỗi thứ 99.

Từ đó tôi và cậu ấy không gặp nhau nữa, nhiều khi nghe thấy điện thoại nhưng tôi không thấy đầu dây bên kia trả lời,

tôi biết là cậu ấy đã gọi nhưng tôi vẫn không thèm để ý đến.

Đến một hôm khi không thể chịu thêm được tình trạng này, tôi đã đến trường cậu ấy, tôi ngó vào lớp nhưng không gặp cậu ấy,

bạn cùng lớp nói là cậu ta đã vào bệnh viện. Tôi chạy nhanh nhất có thể để vào bệnh viện.

Chuyện gì vậy? sao không gọi điện thoại cho mình, tôi vừa ngồi xuống bên cạnh cậu ấy và òa khóc, tôi khóc lạc cả giọng.

Cậu ấy lấy hết sức lực có thể và nói "mình xin lỗi" và cuối cùng cậu ấy nhắm mắt lại.

Tôi la toáng lên "đừng có mà xin lỗi, cậu mở mắt ra đi..." Tôi nắm chặt lấy tay áo cậu ấy và kéo.

"Tại sao cậu lại xin lỗi, tại sao cậu không giải thích???

đừng có xin lỗi... cậu mà không mở mắt là tôi sẽ không bao giờ tha lỗi cho cậu đâu... không bao giờ.

Đó là lời xin lỗi thứ một trăm.
Cậu ấy đã thua trong cuộc chiến với căn bệnh ung thư máu... nhưng cậu ấy vẫn luôn sống trong trái tim của tôi... mãi mãi...
Và một tháng sau mẹ cậu ấy đưa cho tôi 01 hộp đựng những tờ giấy, trong đó ghi lại tất cả những lý do tại sao cậu ấy xin lỗi tôi.

"... lần thứ nhất.. mình không muốn đến trễ nhưng khi vừa bước ra khỏi nhà thì mình thấy chóng mặt quá,

nhưng mình đã cố gắng đến gặp cậu, cậu tha lỗi cho mình nha!"
" lần thứ 2.... "
" lần thứ 3...." ......Lần thứ 100, là lời xin lỗi cậu ấy viết trước khi tôi đến bệnh viện.
"Mình xin lỗi, mình không muốn bỏ lại cậu một mình trên cuộc đời này nhưng một ngày nào đó sẽ khác đi, mình xin lỗi...."
Kèm theo đó là bức hình cậu ấy chụp trong xanh xao nhưng vẫn tươi cười.

Khi cậu ấy cần tôi nhất thì tôi không có ở bên cạnh, TIMMY - MÌNH XIN LỖI.
»»  read more
»»  read more

10.01.2009

KHI CÓ MẸ BÊN ĐỜI


Trần Hồng Giang

Sài Gòn chiều ấy mưa rất to. Tôi đang đứng trú mưa dưới mái hiên trước ngôi nhà sang trọng ở một góc phố thì bỗng nghe vọng ra từ trong nhà giọng của một bé gái:

- Mẹ ơi, con không thích trời mưa đâu! Trời mưa con không ra ngoài đi chơi được, buồn lắm!

Rồi có tiếng người mẹ nựng con:


- Ơ, con ngoan chịu khó ngồi chơi đi! Để rồi má sẽ lấy roi phạt ông trời nha!

Tôi bật cười vì thấy câu chuyện của hai mẹ con nhà nọ thật ngộ nghĩnh. Chợt có một bàn tay khẽ níu lấy áo tôi giật giật. Ngoái lại, tôi thấy một cậu bé chừng 8-9 tuổi, xách một bộ đồ nghề đánh giày cũng đang đứng nép sau lưng tôi trú mưa từ lúc nào. Đôi mắt cậu trong veo, mở to nhìn tôi ngập ngừng rồi cất giọng hồn nhiên:

- Chú ơi! Cô ấy đánh đòn được ông trời thiệt hả chú?

Bất ngờ trước câu hỏi của cậu bé nhưng rồi tôi hiểu ra. Tôi muốn hỏi lại cậu bé rằng: “Cháu không còn mẹ phải không?”, nhưng cổ họng tôi ứ nghẹn…
»»  read more
»»  read more

MƯA MỒ CÔI


Trần Hồng Giang

Thân hình mảnh khảnh của em như càng trở nên bé nhỏ trong bộ quần áo sũng nước, ướt mèm. Trên tay em là một giỏ bánh mỳ lớn được bọc cẩn thận trong một mảnh ni-lông cũ kỹ.


Tám giờ tối, gió thổi giật từng cơn và rơi tầm tã. Tan lớp học thêm về, tôi đã gặp em ngay trước cửa nhà mình. Thân hình mảnh khảnh của em như càng trở nên bé nhỏ trong bộ quần áo sũng nước, ướt mèm. Trên tay em là một giỏ bánh mỳ lớn được bọc cẩn thận trong một mảnh ni-lông cũ kỹ. Đôi vai em run run theo những tiếng rao: “Ai mua bánh mỳ không?”.

- Có lạnh không em? - Tôi hỏi một câu có vẻ hơi thừa.

- Chị mua bánh cho em đi! - Thay cho câu trả lời là một lời chào.

Bất giác, có cái gì đó làm tim tôi như thắt lại. Tôi vội vàng cởi chiếc áo mưa đang mặc ra rồi choàng lên vai cho em. Nhìn theo bóng em đi xa dần, tôi không kìm được lòng mình vì xót xa cho thân phận nghiệt ngã của em.

Bỗng có tiếng nói của chị tôi sau cánh cửa:

- Đồ khùng! Cho nó mượn áo mưa rồi biết đến bao giờ nó mới trả lại!…
»»  read more
»»  read more

9.28.2009

cay sao giay -_- (^,^)



Ban nay la cua xuan mai cover,anh thay cung hay.neu thich thi em haY nghe no nhe!
anh nho em!



Lyrics: Cây Sao Giấy -

Khi sương đêm rơi nhẹ đong tí tách,
Khi chim non đã ngũ vùi gác cánh,
Khi trăng lên hát trên đồng cỏ xanh,
Em ngây ngô ô cửa nhỏ nhìn anh,
Anh treo lên muôn vì sao lấp lánh,
Trên cây cao ánh sao vàng óng ánh,
Sao lung linh chứa thật nhiều ước mơ,
Ôi những ước mơ ngọt ngào.

Cả khu vườn chợt bừng sáng,
Như vườn hoa cổ tích,
Từng ngôi sao như mang,
Bao phép tiên nhiệm màu,
Dìu em bay trong không gian,
Của trẻ thơ mơ mộng,
Như công chúa trong truyện tranh,
Chú cào cào ngày hôm ấy,
Em tặng anh vẫn nhớ,
Em có nhớ bao ngôi sao,
Anh hái cho đêm nào,
Vì sao ơi cho anh mơ chỉ thôi một điều,
Cho em với anh gặp lại.
»»  read more
»»  read more

Ba từ is not enough



Cô gái: Anh có thực sự yêu em không?

Chàng trai: Dĩ nhiên là thế.

Cô gái: Em muốn nghe anh nói điều đó.

Chàng trai: Anh không cần phải nói thế.

Cô gái: Tại sao không?

Chàng trai: Bởi vì…

Cô gái: Em chỉ muốn nghe anh nói bằng lời.

Chàng trai: Anh không thể.

Cô gái bắt đầu khóc và nói:

Vậy là anh không yêu em…

Cả hai tiếp tục bước đi trong im lặng. Họ về tới nhà cô gái.

Cô gái: Tại sao?

Chàng trai: Em thực sự muốn biết?

Cô gái (do dự): Vâng.

Chàng trai ôm cô thật âu yếm, hôn lên chóp mũi cô và thì thầm: “Bởi vì ba từ là không đủ”…
»»  read more
»»  read more

Tốc độ



Cô gái và chàng trai đang lái xe môtô với tốc độ trên 100 km/h.

Cô gái: Chậm thôi. Em sợ.

Chàng trai: Không, thế này mới vui chứ!

Cô gái: Không, em xin đấy, thế này sợ lắm!

Chàng trai: Vậy hãy nói với anh em yêu anh.

Cô gái: Được thôi, em yêu anh. Nào, chậm lại đi!

Chàng trai: Giờ ôm anh thật chặt nào.

(Cô gái ôm chàng trai)

Chàng trai: Em có thể tháo chiếc mũ bảo hiểm của anh ra và đội nó lên không? Nó làm anh khó chịu quá. .

Ngày hôm sau, báo đưa tin: Một chiếc môtô đã đâm vào một tòa nhà do hỏng phanh. Trên xe có hai người, chỉ một người còn sống.

Sự thực là nửa chừng trên đường đi, chàng trai nhận ra phanh xe bị hỏng, nhưng anh không muốn để cô gái biết. Thay vì thế, anh bắt cô nói yêu anh, và cảm nhận cái ôm của cô lần cuối, rồi nói cô đội chiếc mũ bảo hiểm của anh, như thế cô sẽ sống mặc dù điều đó có nghĩa là anh phải chết.


Cô gái và chàng trai đang lái xe môtô với tốc độ trên 100 km/h.

Cô gái: Chậm thôi. Em sợ.

Chàng trai: Không, thế này mới vui chứ!

Cô gái: Không, em xin đấy, thế này sợ lắm!

Chàng trai: Vậy hãy nói với anh em yêu anh.

Cô gái: Được thôi, em yêu anh. Nào, chậm lại đi!

Chàng trai: Giờ ôm anh thật chặt nào.

(Cô gái ôm chàng trai)

Chàng trai: Em có thể tháo chiếc mũ bảo hiểm của anh ra và đội nó lên không? Nó làm anh khó chịu quá. .

Ngày hôm sau, báo đưa tin: Một chiếc môtô đã đâm vào một tòa nhà do hỏng phanh. Trên xe có hai người, chỉ một người còn sống.

Sự thực là nửa chừng trên đường đi, chàng trai nhận ra phanh xe bị hỏng, nhưng anh không muốn để cô gái biết. Thay vì thế, anh bắt cô nói yêu anh, và cảm nhận cái ôm của cô lần cuối, rồi nói cô đội chiếc mũ bảo hiểm của anh, như thế cô sẽ sống mặc dù điều đó có nghĩa là anh phải chết.
»»  read more
»»  read more

9.26.2009

miss ad 2007 nguyen huong ly


»»  read more
»»  read more

tuyen yeu thuong-ad-uno



Tuyết yêu thương , tuyet yeu thuong Young Uno , Rapviet ,

old rui,nhung van hay!

 Họ và Tên: Trương Ngọc Dũng

Nickname: Young Uno - cái này là tiếng Korea, dịch ra là Dũng Số 1 Đó  

Ngày sinh: 06-10-1984

Chiều cao: 1m70

Cân nặng: 55kg

Quá trình: sinh viên trường Nhạc Viện, biết chơi tốt nhiều nhạc cụ

Chất giọng: hip-hop

Tính cách: tươi tắn, trẻ trung và dễ hòa đồng

Rapper yêu thích: Young Buck

Đồ ăn yêu thích: gà rán tẩm bột

Phim yêu thích: thể loại hành động, hài

Bộ đồ thích nhất: 1 bộ đồ basket từ đầu đến chân

Hãng thời trang yêu thích: sau này muốn tự mình thiết kế 1 bộ có hãng là tên mình

Tình yêu, tình báo: chưa có tầm ngắm

Credit : RC

YoungUno cũng number1 nốt
 

»»  read more
»»  read more

hinh zuii zui



ngon nhao zo kiem an!ho

          ai ya,wa da,wa da                                                   


ko biet o day co wifi ko em he??haha,nhin la nan







mat ko em oi!

toi nghiep thang nhoc,sap bi xoi tai TT

haha,mien binh luan

oi ,dan ba..ghe wa

»»  read more
»»  read more

CHAP 3: PHÉP MÀU??? (cont)

CHAP 3: PHÉP MÀU???

Có phải anh không, Teddy?
Liệu phép màu đã xảy ra?

Chuông báo buổi học kết thúc vừa reo, nó đã lập tức ba chân bốn cẳng phi thẳng ra khỏi lớp. Trèo lên cái xe đạp cọc cạch đời cổ, nó nhấn bàn đạp thật mạnh, nhanh chóng phi thẳng đến quán "Mum mum", một quán pizza khá nổi tiếng - nơi nó làm việc thêm.

- Xin lỗi các anh chị. Hôm nay trường em tan học muộn nên đến hơi muộn ạ! - Nó lễ phép nói với mấy anh chị phụ trách

- Không sao. Muộn một chút thì không sao. Thôi, em mau bắt đầu đi. Đang đông khách! - Chị quản lý cười hiền hậu.

- Vâng! - Nó đáp, mặc vội cái tạp dề đồng phục vào có hình mặt cười đáng yêu vào. Cầm giấy và bút, nó nhanh nhẹn đi tới từng bàn, cười tươi (chỉ là để chào khách) và tay thì viết thoăn thoắt.

Đúng như lời chị phụ trách nói, vì đang là giờ cao điểm, hơn nữa, đây là một cửa hàng rất có tiếng nên tấp nập lắm. Người ra, người vào, cứ đông nghịt lên. Nó chạy đi chạy lại, bưng bê chóng cả mặt!

- Mimi! Em bê khay này ra bàn số 4...

- Mimi! Em mau tới bàn số 13, khách tới kìa...

blah blah blah...

- Vâng! - Nó đáp, rồi nhanh nhẩu bê khay đầy thức ăn và nước uống. Nó chợt dừng lại... Nó sững người... Vì... bàn số 4 có một chàng trai... giống... rất giống... anh Teddy của nó...

- Kìa! Bạn gì phục vụ ơi! Mau bê thức ăn ra đi chứ! Đói quá rồi đấy! - Một cô gái nói, tỏ vẻ hơi khó chịu.

Nó vội xin lỗi rồi bê khay đồ ăn đi mà mắt không rời anh chàng ấy...

Hình như anh ta cũng rất ngạc nhiên khi thấy nó...

Nó đi mà không nhìn đường, và đâm vào một vị khách, làm rơi cả đĩa pizza hải sản cỡ lớn vào người cô ta...

Cô ta hét lên, rồi quát ầm - Trời ơi!!! Phục vụ kiểu quái gì thế này? Làm ăn thế này hả? Restaurant này kiểu gì thế hả??? - Tất cả mọi người trong cửa hàng đổ dồn sự chú ý vào Mimi và cô ta.

Chị phụ trách vội vàng bước ra, rối rít xin lỗi - Xin lỗi quý khách. Đây là nhân viên mới học việc của cửa hàng chúng tôi. Thực sự rất xin lỗi! - Rồi chị quay sang nói với Mimi - Em mau xin lỗi đi kìa!

Nó cúi đầu - Xin lỗi quý khách! Chúng tôi sẽ rút kinh nghiệm!

- Rút cái gì mà rút!!! - Cô ta vẫn tức giận, trừng mắt nhìn Mimi - Đúng là làm ăn lộn xộn cẩu thả, thế mà còn - Chợt anh chàng khi nãy bước tới gần cô ta, kéo cô ta ra ngoài...
Nó đứng trơ ra đấy. Ngạc nhiên.... Anh ta có quan hệ gì với cô ta?

- Em mau dọn đi! Còn đứng đó làm gì... Lần sau không được để tình trạng này xảy ra đâu đấy! - Chị phụ trách nói nhỏ với nó, rồi bước vào trong.

Ở phía ngoài,

- Tường Vi! Em hơi quá đáng đấy! Người ta xin lỗi rồi còn gì - Anh chàng nói với cô ta

- Quá đáng ư? Thế làm đổ thức ăn vào người khách hàng thì không quá đáng à??? - Tường Vi mím môi, bực tức - Con gái gì mà hậu đậu!

- Cô gái ấy học cùng trường với mình đấy Vi!

- Cái gì??? Cái hạng quê mùa đó học cùng trường với chúng ta? Trường chúng ta đâu có học sinh nào như vậy chứ? - Tường Vi la lên, đầy sững sờ

- Có lẽ cô ấy mới vào trường... Người ta làm đổ rồi thì em quát họ như thế thì được cái gì? Em mau về thay quần áo đi! - Anh ta nhẹ nhàng nói với Vi

- Anh đưa em về nhé? - Bây giờ cô ta mới mỉm cười

- Bây giờ... anh có chút chuyện phải làm... Em về một mình nhé!

- Chuyện gì? Cho em đi với ! - Vi nũng nịu

- Em nhìn xem... em như vậy mà đi được à? - Anh ta cười, ý nói ám chỉ đến quần áo đầy pizza của Vi

- Ừ nhỉ! Cũng chỉ tại con bé quê mùa đáng ghét vô duyên ấy! - Tường Vi hậm hực.
Anh chàng nhanh chóng gọi một chiếc taxi, đẩy Tường Vi vào trong xe, anh cười - Em về nhé! - Rồi đóng rầm cửa lại. Chiếc xe lao vút đi...

Hết giờ làm, nó ngán ngẩm bước ra khỏi quán. Chợt giật mình, khi thấy anh chàng khi nãy đứng ở ngoài, hình như là chờ một ai đó. Thấy nó bước ra, anh tới gần mỉm cười, nụ cười thiên thần... nụ cười của anh Teddy ngày xưa... khiến nó ngây ngất...

Anh lên tiếng - Em học trường trung học EIS phải không?

Nó gật đầu, hơi sửng sốt. Tại sao anh ta lại biết???

- Anh là Mike! Khi nãy bạn anh hơi quá lời! Cô ấy nói vậy thôi, chứ cô ấy không có ý gì đâu! - Mike mỉm cười

Mike? Ồ, thì ra là anh chàng sáng nay đã bế nó...

Nó nói - Anh... chính là Mike? Vậy em cảm ơn anh đã đưa em vào phòng y tế. Chuyện khi nãy, em không để bụng đâu...

- Anh... chở em về nhé? - Mike cười dịu dàng

Một lần nữa, Mike lại làm nó ngạc nhiên...

Ngồi trong xe ô tô của anh, nó im lặng không nói gì... Nó tự hỏi, sao anh ta giống với anh Teddy như thế? Giúp đỡ nó... Lại còn đưa nó về nữa... Lòng nó ngổn ngang bao nhiêu là thắc mắc... Mike mỉm cười - Em tên gì?

- Mimi.

- Mimi... Sáng nay, tại sao em lại bị ngất?

- Em... - Nó ngập ngừng, đang suy nghĩ xem có nên nói cho anh không - Em nhìn thấy máu...

Anh im lặng. Chờ nó kể nốt câu chuyện...

- Em... vốn rất sợ máu... vì... trước đây, lâu rồi, khi em mới 8 tuổi, có một người đã hy sinh vì em... Và em... nhìn thấy máu, máu, rất nhiều máu... - Nó bối rối nói, giọng có chút sợ hãi.

Mike quay sang nhìn nó với ánh mắt lạ thường. Bỗng nhiên, anh nắm lấy tay nó, khiến nó giật mình...

- Em cười lên đi! Có lẽ... em cười trông rất xinh đấy!

Nó vẫn nhớ như in câu nói này! Câu nói này quen quá! Anh Teddy ngày xưa cũng nói với nó câu nói này. Câu nói ấy... đã in sâu vào tâm trí nó. Giờ đây, Mike nói với nó câu này khiến nó ngõ ngàng...

- Em không thể cười được. - Nó thản nhiên nói

- Vì... người ấy... người đã hy sinh vì em, phải không?

Nó không nói gì, nhưng Mike hiểu rằng, nó đồng ý với anh...

Mimi uể oải lê bước vào căn nhà nhỏ chật hẹp.

- CON MIMI KIA! SAO MÀY VỀ MUỘN THẾ? MAU VÀO NẤU CƠM ĐI NHANH LÊN! - Như mọi khi, nó vừa đặt chân vào cửa, vừa cất tiếng chào cô chú, thì tiếng quát của cô nó đã oang oang, cả xóm nghe thấy...

- Vâng ạ. - Nó nhẹ nhàng để cặp xuống, nó đã quá quen với những lời chửi mắng này. Nó đã từng phải nghe những lời thậm tệ hơn thế rất nhiều.

Tiểu Phương tung tăng nhảy nhót, ngậm chiếc kẹo mút socola ngon tuyệt. Nó rất vui vì hôm nay đã gặp được một người bạn mới - Mimi. Đi qua một con phố nhỏ, nó dừng lại, nghĩ - Mình ghé vào thăm cô một chút... Lâu lắm rồi không gặp cô... Không biết cô có khoẻ không? Muộn thế này... cô đã đi ngủ chưa nhỉ? Thôi cứ thử vào đi đã... - Nghĩ vậy, nó rẽ vào con phố nhỏ đó... Và đâm sầm vào một chàng trai, đâm rất mạnh, khiến chiếc kẹo mút trên tay nó rơi xuống. Anh chàng nay đeo một chiếc kính râm...

Tiểu Phương hậm hực vì rơi mất chiếc kẹo ngon, dậm chân xuống đất, nó quát lên - Đứa nào dám làm rơi kẹo của tao hả? Bực quá à? Mau đền kẹo cho... - Nó ngừng lại..., vì chàng trai kia bất ngờ bỏ chiếc kính râm xuống...

- HOÀNG ... KHÁNH... THIÊN?!! - Tiểu Phương la lên đầy sửng sốt...

- Cậu vẫn bướng bỉnh, kiêu kỳ, đáng ghét, nhưng cũng... dễ thương như ngày nào nhỉ? - Khánh Thiên mỉm cười...

Buổi tối nhàm chán... Mimi làm hêt bài tập trên lớp các thầy cô giáo giao cho một cách dễ dàng, nhanh chóng. Nó đang nằm suy nghĩ... Mike giống anh Teddy của nó đến kỳ lạ, từ khuôn mặt, dáng đi, lời nói, cử chỉ... tất cả đều giống... Không lẽ... anh chính là Teddy??? Nhưng điều đó là không thể. Sự thật là, anh Teddy yêu quý của nó đã mất, anh đã mất thật rồi! Trước đây, nó không thể nào chấp nhận được sự thật này. Ngày nào nó cũng ra cây bàng ngồi chơi, nói chuyện với gấu bông Teddy... Nó ngồi một mình ở đó lâu, lâu lắm... Và thời gian trôi qua, nó nhận ra rằng anh đã không còn nữa. Và nó đành đau khổ chấp nhận sự thật tàn nhẫn này! Bây giờ, một người giống hêt anh xuất hiện, thử hỏi nó biết đối mặt thế nào đây? Mike, anh có phải Teddy không vậy?
»»  read more
»»  read more

9.25.2009

stand by me - shinee^^BOF



»»  read more
»»  read more

Con nit hieu dong

Cách đây 1 ngay`, trước khi gặp anh, em có suy nghĩ rất là lạ. Em nghĩ là em không yêu anh, không nhớ anh, không cần anh. Tựự nhiên, em nghĩ thế đó, nhưng mà gặp xong roy` mới biết được là e.y.a nhớ anh nữa, không gặp thì thôi chứ nếu mà gặp xong là em nhớ muốn chêt,.Chắc em quá vô tâm phải không anh, Chắc anh nhớ em nhiều lắm nhỉ.. Vậy mà em lại suy nghĩ như rứa, Tức quá anh hey! Nhưng muh` đưng buồn anh hey'. Em biết anh yêu em nhiều dễ sợợ, bởi rưa' em cung yêu nh nhiều, yêu oi là nhiều(100% chuinh' xác).Sau ni mà bỏ em la` em khóc đó: nhớ đó háy. hihi. Rãnh nên qua blog spam thui. hihi. i LoVE YOu..i love you....I LOVE YOU....i l0Ve you.. s0 much.....HÊH
»»  read more
»»  read more

9.24.2009

Girl of my Dreams - The Moffats

»»  read more
»»  read more

and I love you so - lee dong gun (film: ban trai toi nhom mau B))


»»  read more
»»  read more

9.23.2009

SAD_CrY

»»  read more
»»  read more

9.22.2009

Phép màu ***CHAP 2: NGƯỜI BẠN TỐT:


read chap 1 (thien su nho ) before read this paper,thank:>>

Tôi luôn ao ước có một người bạn...

Một người bạn... thân thiết chia sẻ vui buồn...
Chỉ một ước mơ nhỏ bé vậy thôi...
Liệu mơ ước đó có thành hiện thực không???


- Không! Anh Teddy!!! - Nó bật dậy, người đầm đìa mồ hôi

Ngồi bên cạnh nó là một cô bạn gái xinh xắn. 

Cô bạn mỉm cười hiền hậu - Bạn tỉnh rồi, tốt quá!

- Sao mình lại ở đây? - Nó hơi ngạc nhiên

Cô bạn cười, kể lại,...

Lúc nó ngất đi...

Một cô gái đang đi loanh quanh ở sân sau, nhìn thấy nó bị ngất, vội chạy tới - Bạn ơi! Bạn ơi! Bạn gì ơi! Tỉnh lại đi! - Nhưng gọi thế nào, Mimi vẫn không tỉnh dậy. Đang luống cuống không biết phải làm thế nào, chợt cô nhìn thấy một anh chàng đang đi ở gần đó, liền chạy lại chỗ anh ta - Ở đằng kia có người bị ngất! Anh có thể tới giúp được không?

Anh ta lập tức chạy tới, bế nó lên và đưa vào phòng y tế... Mặc dù mê man, nhưng nó vẫn cảm nhận được rằng... nó đang nằm trong vòng tay ấm áp... của ai đó... Có một chút gì thân quen, thân quen lắm, nhưng cũng có một chút xa lạ... 

- Anh ta đâu? - Mimi hỏi

- Anh ấy đưa bạn vào đây, rồi nói có việc cần làm nên đi rồi! - Cô bạn nói, rồi mỉm cười thân thiện - Chúng mình làm bạn nhé?

Câu nói ấy làm nó rất cảm động. Kể từ lần anh ra đi, đây là lần đầu tiên nó được nghe câu nói này. Lần đầu tiên có người làm bạn với nó...

- Nè! Bạn ơi! - Cô bạn lay lay người Mimi, khiến nó sực tỉnh

- Tớ là Mimi!

- Mimi? Cái tên dễ thương quá! Tớ tên Mai Phương. Cậu cứ gọi là Tiểu Phương.

- Cảm ơn cậu!

- Có gì đâu! Chúng mình là bạn tốt mà! - Tiểu Phương cười tươi

- Tớ thấy cậu trông rất quen... - Tiểu Phương nói tiếp

- À mà, cậu biết lúc nãy, ai đưa tớ vào đây không?

- Đó là anh Mike! Anh ấy là hot boy trường mình đấy! Anh ấy du học ở Mỹ, vừa về nước. Cũng mới vào trường thôi, nhưng cũng nổi lắm!

- Mike? Hot boy ư? Vậy còn... Gia Kiệt là ai? - Nó hỏi

- Cậu không biết anh Gia Kiệt thật à? Anh ấy nổi tiếng là một đại thiếu gia của tập đoàn I-Tech! Anh ta đẹp trai, hào hoa, được mệnh danh là Hoàng tử Nụ cười. Anh ta mà cười thì mê ly luôn, nhưng anh ta ít khi cười... Lũ con gái bám theo anh ta suốt cả ngày! 

Mà... hình như cậu mới vào trường?

Nó gật đầu - Tớ có học bổng nên được nhân vào trường.

- Vậy chắc cậu học giỏi lắm nhỉ? - Tiểu Phương tỏ vẻ ngưỡng mộ

- Không đâu. Chỉ là do may mắn thôi.

- Mà cậu học lớp nào?

- Tớ học 10A1.

- Ơ! Thì ra cậu học cùng lớp với tớ! Thảo nào trông cậu quen quen... - Tiểu Phương reo lên vui mừng

- Ừ. Có lẽ tớ ngồi ở bàn dưới cùng, ở góc lớp nên mọi người không để ý!

- Thôi, bọn mình mau lên lớp đi! Cô giáo sắp vào rồi! - Nói rồi Tiểu Phương khoác tay nó, kéo đi.

Nhưng, chợt nhớ ra một thứ hết sức quan trọng, nó hoảng hốt nói - Teddy? Gấu bông của tớ đâu rồi? Teddy đâu rồi?

Tiểu Phương chớp chớp mắt, lắc đầu - Tớ không biết. Tớ cũng không để ý lắm!

Nó hốt hoạng tìm loạn lên, nhưng không thấy đâu cả. Nó sợ, sợ lắm! Nó không muốn mất Teddy, vì đối với nó, Teddy như một ký ức duy nhất về anh...

Tiểu Phương nói nhỏ - Chú gấu bông đó rất quan trọng phải không?

Nó gật đầu, rồi lại tiếp tục tìm... Nhưng tuyệt nhiên không thấy Teddy đâu.

- Có lẽ lúc bị ngất, ai đó đã lấy gấu bông của cậu đi rồi! - Tiểu Phương dịu dàng nói, rồi đặt tay lên vai nó - Không sao đâu. Mình nghĩ rồi họ sẽ trả lại Teddy cho cậu thôi. Rồi cậu sẽ tìm thấy Teddy. Đừng lo lắng quá! - Nụ cười ấm áp như nắng mặt trời của Tiểu Phương khiến nó dịu lòng...

Thế là nó đã gặp được một người bạn... Một người bạn mà nó luôn ao ước ...

Có lẽ là... một người bạn tốt... Và nó phải biết trân trọng người bạn này... Vậy là ước mơ bé nhỏ bấy lâu nay của nó đã thành hiện thực!!!
»»  read more
»»  read more

hi%nhìn cung dc hay?

ảnh anh chụp hồi tết

click to fullsize view

»»  read more
»»  read more

9.21.2009

Wind is my love-♥ nuoc mat Bo Cong Anh♥


Wind is my love
Bồ Công Anh như một nguời phải chờ đợi....... Gió như một người được chờ đợi............. Bồ Công Anh cam chịu, vị tha, chấp nhận.......... Gió nhẹ nhàng, thoải mái, đáng mến tự do đến vô tình... Bồ Công Anh chấp nhận tất cả bay lên cùng gió dù biết một ngày nào đó một ngày mà khi gió buông tay. Bồ Công Anh sẽ rơi xuống, rơi xuống.......... Gió khi có Bồ Công Anh bên cạnh sẽ rất vui, rất vui....... nhưng gió rất ghét phải dừng lại, ghét bị ràng buộc,....... Vậy nên.... gió đã buông tay. Gió đã để Bồ Công Anh rơi xuống. Gió phải tiếp tục bay đi trên con đường gió đã chọn, bay đi một mình mà không có Bổ Công Anh bên cạnh...... Bồ Công Anh khi rơi xuống.... có lẽ sẽ hụt hẫn, sẽ buồn nhưng Bồ Công Anh là người luôn chờ đơi..... sau khi nghĩ kỉ Bồ Công Anh đã thấy hạnh phúc vì mình đã được ở bên gió..... dù đó chỉ là một khoảng thời gian ngắn đầy ý nghĩa............ Gió sẽ vẫn là gió.... gió sẽ bay đi một mình và có lẽ cũng k nhớ tới Bồ Công Anh là gì. Nhưng......... có mấy ai biết được?..........Gió là người cô đơn và đáng thương nhất.......... gió không biết dừng lại,.......... gió không biết yêu thương.........nhưng đó đâu phải lỗi của gió.... vì gió là gió, vì gió là vây..........không ai có thể hiểu được gió..... KHÔNG MỘT AI! ......Gió nhầm rồi................ Có chứ........ Bồ Công Anh hiểu được gió nên Bô Công Anh luôn chờ dợi và không hối hận.............. Gió hãy bay tự do và làm những gì gió muốn........Gió ra đi...... Bồ Công Anh vẫn ở đây..............Gió ra đi..........nhưng...............vẫn mãi yêu Bồ Công Anh..............
»»  read more
»»  read more

Truyền thuyết hoa Bồ Công Anh


Trên một cánh đồng nọ, có một loài cây có những bông hoa vàng rực, những chiếc lá dài, xanh thẫm với những chiếc răng cưa nhọn hoắt như những chiếc răng nanh của con sư tử. Người ta gọi nó là cây Răng Sư Tử.

Răng Sư Tử nằm đủng đỉnh bên trên đồng cỏ dại, trong trái tim chàng ôm ấp những cánh hoa vàng như màu nắng. Người chàng yêu chính là đoá hoa nở rộ từ chính trong vòng tay ấm áp của chàng. Những chiếc lá gai góc của Răng Sư Tử ôm vòng lấy những đoá hoa, chở che và đầy khao khát.

Mùa hạ đến, những bông hoa trút bỏ những chiếc trâm cài đầu vàng óng, chiếc áo ruộm nắng được thay bằng một cái áo choàng bông nhẹ, trắng muốt và mịn như những chiếc lông ngỗng. Bông hoa từ trong vòng tay chàng trai vươn cao lên đầy kiêu hãnh. Răng Sư Tử vẫn say mê ngắm nhìn và thầm ngợi khen vẻ đẹp ấy của nàng. Người con gái của chàng đã biến thành bông Bồ Công Anh với chiếc áo choàng satin trắng xốp. Tình yêu cứ thế lớn lên...


Bỗng một ngày, từ một miền xa xôi nào đó, thổi đến một người con trai có cái tên là Gió. Gió ồn ào, mạnh mẽ, cuồng nhiệt và sôi nổi. Gió lướt đi trong vũ khúc quay cuồng. Gió cầm trên tay cây sáo trúc, thổi những bài ca đẹp về cánh đồng, và về những miền đất mà chàng đã đi qua. Gió kiêu hãnh, Gió lạnh lùng, và Gió cũng vô tâm. Gió lướt đi ngang qua trên cánh đồng, khiến biết bao loài cây phải hướng mắt theo. Bên trên cái thế giới nhỏ bé ấy, chàng là người được yêu mến và ngưỡng mộ.

Bồ Công Anh không phải là ngoại lệ. Gió ập tới khiến nàng choáng ngợp, choáng ngợp trước vẻ phong lưu và bất cần. Khi cơn Gió lướt qua trên cánh đồng, nàng vươn mình theo hướng gió, đón Gió về lại bên nàng. Nàng muốn được những ngọn gió mát rượi ôm ấp vào lòng, vuốt lên từng sợi bông của chiếc áo choàng trắng xốp. Nàng yêu Gió, trong sáng và trọn vẹn.


Nhưng Gió sinh ra không phải để dừng chân. Chàng là đứa con của Ngao Du và Mạo Hiểm. Cánh đồng cỏ bình yên không phải là chỗ trú ngụ đời đời. Gió lại ào ạt thổi qua. Bồ Công Anh cố níu giữ, cố nắm bắt Gió bằng thân hình mảnh dẻ của mình, nàng vươn mình ra. Nhưng vô ích. Gió vẫn cứ thổi lạnh lùng.

Răng Sư Tử nhói lên trong lòng. Trái tim chàng như bị chính những chiếc răng cưa cào xé. Chàng che chở cho người con gái chàng yêu, để rồi mất nàng trong giây lát. Răng Sư Tử tuyệt vọng giơ những cánh tay xanh biếc ra, giữ chặt lại Bồ Công Anh trắng muốt. Nhưng cánh tay chàng chơi vơi trong Gió. Những cánh hoa Bồ Công Anh xinh đẹp và mềm mại đã tự tách khỏi nhuỵ hoa, để bay cùng chiều với Gió mất rồi.

Và ngày ngày, những người nông dân đi trên cánh đồng vẫn nghe tiếng Răng Sư Tử thì thầm cùng với chàng Gió từ miền xa thổi đến, hỏi những cánh Bồ Công Anh đã được Gió mang tới nơi đâu... "Ở nơi đó, cô ấy sống thế nào?". Gió im lặng, Gió không thể mang Bồ Công Anh đi mãi. Cô gái ấy rơi xuống trên những cuộc hành trình, vùi mình vào trong đất, để rồi lại hồi sinh thành những đứa con và đặt tên chúng là Răng Sư Tử...

Cây có Hoa, nhưng không giữ được Hoa. Hoa chỉ luôn vươn mình theo Gió. Gió lại khó nắm bắt, lại chỉ biết yêu những cuộc hành trình. Và khi cơn Gió qua rồi, Hoa mới biết: cội nguồn của mình là nhựa chảy trong máu của cây...
»»  read more
»»  read more